Một với một là hai
Bài toán ấy ngày xưa anh vẫn biết
Anh đếm hoài giờ vẫn đếm đấy thôi
Có một điều anh vẫn chưa hiểu được
Nếu ngày xưa anh chỉ có biết
Một với một sẽ là hai
Thì bây giờ, đếm lại thấy thành sai
Một với một không còn là hai nữa
Là bao nhiêu thì còn tùy phải không em.
Có những lúc con người ta phải đếm
Bao thu qua, bao tuổi ấy lại về
Bao chiếc lá bay theo làn gió mát
Bao hương hoa đem tươi mát cho đời
Có những lúc con người ta phải đếm
Đếm từng chiều với nỗi nhớ thiết tha
Đếm từng đêm ôm mộng vỡ khóc òa.
Bao nhiêu sao trên nền trời cũng thế
Chẳng quan tâm nó là ít hay nhiều
Chỉ mong sao mãi mãi có một điều
Bài toán xưa không cho kết quả đúng
Để một với một sẽ mãi chẳng thành hai
Để mãi hai sẽ là một yêu kiều.
Để mãi hai sẽ là một anh yêu.
Bài toán ấy ngày xưa anh vẫn biết
Anh đếm hoài giờ vẫn đếm đấy thôi
Có một điều anh vẫn chưa hiểu được
Nếu ngày xưa anh chỉ có biết
Một với một sẽ là hai
Thì bây giờ, đếm lại thấy thành sai
Một với một không còn là hai nữa
Là bao nhiêu thì còn tùy phải không em.
Có những lúc con người ta phải đếm
Bao thu qua, bao tuổi ấy lại về
Bao chiếc lá bay theo làn gió mát
Bao hương hoa đem tươi mát cho đời
Có những lúc con người ta phải đếm
Đếm từng chiều với nỗi nhớ thiết tha
Đếm từng đêm ôm mộng vỡ khóc òa.
Bao nhiêu sao trên nền trời cũng thế
Chẳng quan tâm nó là ít hay nhiều
Chỉ mong sao mãi mãi có một điều
Bài toán xưa không cho kết quả đúng
Để một với một sẽ mãi chẳng thành hai
Để mãi hai sẽ là một yêu kiều.
Để mãi hai sẽ là một anh yêu.
(by: vvthien)
bai tho nay bi lỗi font chữ rồi..vuad doc vua dich ma chi duoc vai tu
@HaiSon: Anh không đọc được font đó à, em đổi lại font này, chắc là đọc OK
Vẫn có lúc “Một với một sẽ là tất cả…nhưng…Hai bớt một thì sẽ chẳng còn gì…” đấy thôi
1+1=2.True!
Dao nay thay cha`ng lop truong cua tui co nhieu tam su qua ah!!!
Một buổi chiều em vẩn vơ đố chị
Đố chị nè: một với một là bao nhiêu
Chị bật cười: xì… cái đồ yêu
Một với một chẳng bằng hai đâu nhé…
Bằng mười một…
Rồi em cười, em hồn nhiên nói tiếp
Chị đúng rồi, nhưng đáp án còn nhiều
Bạn của em, mỗi người nêu mỗi kiểu
Chị hỏi em: thế theo em là mấy…
Là bốn…
Chị lại cười: ừ, có lí…
Là bao nhiêu, mỗi người riêng mỗi ý
Muốn bao nhiêu ta sẽ có bấy nhiêu
Sẽ là một, nếu ta chẳng muốn nhiều…
Tuỳ ta hết…
Sẽ là dễ nếu chỉ là toán học
Với cuộc sống vốn khó tính hơn nhiều
Một với một chẳng biết là bao nhiêu
Khi mà hai bỗng chẳng phải thành nhiều
hoanh trang qua!!!kỳ phùng địch thủ…quá hợp nhau…
Có ai nói cuộc đời “dễ chịu” đâu
Nhưng chịu khó thì đều tìm đc cách
Toán có đáp án, nên chẳng thể “luồn lách”
Còn cuộc đời, ta có thể “chuyển xoay”…