Đến Gia Lai khi trời đã tối, oi bức của nắng gió phố biển nhường chỗ cho bầu không khí trong lành, mát mẻ phố núi.
Sân bay Pleiku đang có mưa phùn. Mưa tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm những đôi chân lữ khách phải bước vội.
Cũng mấy năm rồi mới trở lại Gia Lai.
Đường phố vẫn thế, cảnh vật vẫn thế, chỉ có cảm giác là khác. Không còn là cảm giác của lần đầu đến Gia Lai nữa, thay vào đó là cái miên man của những ngày đầu tiên đến đây.
Trong đầu chợt nhớ đến mấy câu hát
“..Phố núi cao, phố núi đầy sao
Phố xa thênh thang, đất trời thênh thang
..
Em Pleiku má đỏ môi hồng..”
Không hiểu nghe bài này ở đâu rồi nhập tâm mấy câu vu vơ như thế mặc dù nguyên văn của nó phải là
“Phố núi cao phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nào lòng vẫn bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
Còn một chút gì để nhớ để quên”
Mấy ngày ở đây trời đều mưa chiều, quả đúng là “buổi chiều quanh năm mùa đông”. Cái thời tiết khiến con người trở nên nhạy cảm lạ.
Gia Lai đẹp trong mắt và cũng đẹp trong tim người lữ khách.
Gia Lai càng đẹp hơn khi những câu này vang lên trong đầu.
Và chắc chắn Gia Lai sẽ “còn chút gì để nhớ để quên”.
Nghe “Còn chút gì để nhớ”
Link: http://www.esnips.com/doc/788c28a9-8b7d-4695-b3d9-45ed7e661fb7/Con-Chut-Gi-De-Nho—Elvis-Phuon
“Cái thời tiết khiến con người trở nên nhạy cảm lạ” ;p