Anh thức dậy mắt vẫn còn ngái ngủ. Vội vàng lao ra khỏi nhà bắt đầu một ngày mới. Anh chợt nhận ra hôm nay không có em.
Con đường quen thuộc hàng ngày giờ sao xa lạ quá. Mọi thứ trở nên nhạt nhòa trong con mắt cay xè của anh. Ánh nắng gắt của nắng đầu hè không đủ làm bừng sáng cây cối ven đường. Xung quanh anh chỉ còn là những hình ảnh mờ ảo như thể sương sớm vẫn chưa tan.
Đường phố đông đúc, người xe tấp nập nhưng anh chẳng thể nhìn rõ một ai. Tất cả chỉ là những khối mờ mờ lượn lờ khắp nẻo.
Rồi cứ thế anh đi, lòng miên man nghĩ ngợi nhiều điều. Đôi khi chỉ một chút thay đổi cũng đủ làm cho ta thấy những đổi thay lớn lao.
Thiếu em mọi thứ không còn trọn vẹn nữa. Không có “em”, cuộc sống có vẻ đẹp hơn bởi tất cả đều lung linh mờ ảo. Đẹp đấy nhưng vẫn là chỉ là những hình ảnh nhạt mờ không rõ thực hư.
Anh muốn có em để thấy rõ cuộc đời dù đôi lúc em thật là phiền phức.
Chiều nay, anh ghé lại tiệm kính quen thuộc “đón” em về..
Có em.. Ôi, cuộc đời vẫn đẹp sao.