Ngày xưa, mùa đông với anh chỉ là một mùa như bao mùa khác. Đông đơn thuần là lạnh, là mưa rả rích suốt cả ngày. Ở cái xứ chỉ có hai mùa mưa nắng, không mưa thì nắng, không nắng thì mưa, chẳng có gì đặc biệt, càng không có chuyện xuân hạ thu đông. Đông chẳng có gì đặc biệt.
Tháng năm qua, anh biết mùa đông còn có những cơn mưa phùn lất phất. Những đám sương mù đặc quánh trên đỉnh núi quê anh hay những bông tuyết xa lắc ở tận trời Tây mà anh chỉ thấy qua tivi. Có những tia nắng mảnh mai thướt tha trên mấy nẻo đi về. Màu hanh vàng trong lạnh giá của nắng gió mùa đông biến giá lạnh thành cảm nhận thi vị.
Mùa đông có những yêu thương mong tìm nhau.
Những cháy bỏng đam mê đắm chìm trong giá rét.
Những hơi thở nồng nàn đắm đuối miên man.
Đèn đêm liu xiu tán lá hay những ngọn đèn dầu của quán cóc ven đường, dẫu không đủ làm ấm phố xa vắng người nhưng cũng đủ để một trái tim lang thang bớt lạnh. Con tim nhung nhớ ngập đầy những nồng ấm yêu thương không ngại gió mưa cứ mãi miết rong ruổi suốt con đường.
Mùa đông không chỉ có lạnh.