Mở nhạc ngồi làm việc, tình cờ playlist chạy bài “Dương cầm thu không em”. Đã vài lần nghe tên bài này nhưng không để ý, giờ thấy tên bài hát lạ lạ, không hiểu “Dương cầm thu” là sao nhỉ. Search thử xem sao, tìm được một bài “phát biểu cảm nghĩ” hay hay. Giai điệu bài hát thuộc mo-típ quen thuộc nhưng ca từ rất giàu hình ảnh và chất thơ.
Đọc xong bài này, nghe bài này thấy hay hơn nhiều. Thích nhất câu “Không có em sẽ bão giông ngập tràn”.
“Không lời đáp, chỉ có làn khói thuốc mỗi lúc đặc hơn, hòa vào đêm làm cái cô đơn càng rợn ngợp… u buồn. Em không chỉ là tình yêu của người nghệ sĩ, em còn là tình yêu của mùa thu, của dương cầm, của những thanh âm say mê bất tận.
Không có em sẽ bão giông ngập tràn.
Một lần nữa khi nghe câu hát này trong tôi lại dâng lên một cảm xúc thật khó tả, như tiếc nuối một cái gì đó đã xa xôi lắm. Giọng hát của Lê Anh Dũng khác với Trọng Tấn, nhưng đúng như ai đó đã nói: nghe “tình” hơn, da diết hơn, khắc sâu hơn vào chốn lòng nhạy cảm nhất của con người.
Một mùa thu Hà Nội, một người nghệ sĩ, một người con gái – “em”, một cây dương cầm, một bản nhạc, một nỗi cô đơn và trống vắng… Tất cả chỉ là một- không hơn.
Tôi nghe trong giai điệu bài hát nỗi xót xa, mênh mang vô hình nhưng bền bỉ và mãnh liệt
“Nốt nhạc lá thu rơi
Em về chẳng biệt li
Dương cầm phố tả tơi
Giờ mình anh đêm dài
Thu vẫn đến, vẫn lặng lẽ trải dài trên từng nốt nhạc. Nhưng còn em… đã xa lắm- không một lời biệt li. Cây dương cầm cũng như không sức sống. Chỉ còn một mình người nghệ sĩ với đêm dài, cô đơn và thiếu vắng.
Em về mang theo hồn thu Hà Nội, cây sấu già buồn bã trút lá rơi:
“Hà Nội không em
Cây sấu già đổ lá
Tình ta vừa chạm thu
Đã thấy mùa đông sang”.
Mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm, với cái gió hơi may se se lạnh, với những con đường lá vàng rơi, với cái nắng dịu dàng. Nhưng thu không em thì buồn đến hiu hắt. Một mối tình “chạm thu” còn e ấp, bỡ ngỡ đã “thấy đông sang”, lạnh lẽo và chia xa.
Em đi rồi nhưng tất cả về em thì vẫn còn lại mãi nơi đây:
“Gió còn nồng hơi em
Để ấm lại hồn thơ anh
Môi thắm em còn có bồi hồi
Để dương cầm anh khát vọng”.
Hơi thở của em còn vương trong gió, lướt nhẹ trong hồn thơ người nghệ sĩ, đôi môi thắm còn nồng nàn để phím dương cầm khát vọng, nhớ nhung. Em xa nhưng em cũng thật gần. Không em mà vẫn như còn đang có em hiện hữu…
Em về tóc rối vương trên đàn
Để khói thuốc đen đặc đêm
Vu vơ tiếng dương cầm
Gót mềm mùa thu em qua
Điệu nhạc đam mê em Hà Nội say men em
Hỡi em có hay điệu nhạc anh không em
Không có em sẽ bão giông ngập tràn
Tóc rối em còn vương trên cây dương cầm.
Em đã hòa làm một với dương cầm trong tình yêu của người nghệ sĩ. Có tiếng dương cầm cất lên ngỡ như tiếng em khe khẽ đi ngang qua mùa thu. Em và dương cầm làm nên linh hồn của thu Hà Nội, tạo cảm hứng cho những điệu nhạc say mê. Cả mùa thu Hà Nội và những bản nhạc vẫn như đang có em trong hồn mình.
Giai điệu nhạc của người nghệ sĩ cất lên là tiếng gọi em tha thiết, nao lòng:
“Không có em sẽ bão giông ngập tràn.”
Không lời đáp, chỉ có làn khói thuốc mỗi lúc đặc hơn, hòa vào đêm làm cái cô đơn càng rợn ngợp… u buồn. Em không chỉ là tình yêu của người nghệ sĩ, em còn là tình yêu của mùa thu, của dương cầm, của những thanh âm say mê bất tận.
Và “dương cầm thu không em” chỉ còn lại một nỗi trống vắng miên man, không gì bù đắp nổi. Phải rồi, em đã xa…”
_________________________________
Nguồn: http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/duong-cam-thu-khong-em